Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 79
Càng ngày cô ta càng thấy sợ, người đàn ông này không phải là con người, mà là một con sói, một con sói khát máu.
Bao nhiêu kiêu ngạo, trí thức, nho nhã của cô ta, ở trước mặt người đàn ông này không có một chút giá trị nào cả, bởi vì anh ta chỉ coi cô như là một công cụ để phát tiết mà thôi.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, Hạnh An vẫn đi theo Minh Khang, lúc thì anh đưa cô đi ăn, lúc thì uống, rồi lúc thì tán gẫu với mấy người quen, cuối cùng cô gặp được bà Cẩm Nhung thì mới ngồi lại nói chuyện với bà.
“Nãy giờ không thấy cô đâu cả?”
“Cô không biết cháu cũng đến nên ở nhà, ai ngờ thằng nhóc Minh Trí lại chụp một bức hình khoe mẽ , cô nhìn thấy cháu thế là chạy qua luôn.”
“Thế cô ăn gì chưa?”
“Nãy ăn sơ qua một ít rồi, đi lại đằng kia kiếm gì ngon ngon cùng ăn đi?”
“Vâng.”
Tất cả mọi người nhìn thấy sự thân thiết của hai người thì phần nào đoán được kết cục là một cái đám cưới trong tương lai không xa rồi. Nhưng mà họ tò mò:
“Cô gái đó nhìn xinh xắn quá, không biết là con cái nhà nào nhỉ?”
“Tôi cũng không biết nữa, nhưng nhìn cái thần thái thì cũng kiểu lá ngọc cành vàng đấy”
“Người bình thường có thể lọt vào mắt của Minh Khang được sao?”
“Đúng vậy, nhưng nếu là danh viện trong thành phố này thì quay đi quay lại cũng chỉ từng này người, tôi chưa gặp người này bao giờ cả, chẳng lẽ không phải người ở đây?”
“Có thể lắm chứ, người ở thành phố này thì chắc chắn chúng ta đều đã gặp qua rồi, nhưng tôi không có chút ấn tượng nào cả.”
Mọi người cứ tụ tập từng nhóm để bàn tán, dù sao họ cũng đã gặp nhau không ít lần, hơn nữa còn lập ra một nhóm tụ tập hết những danh viện và thiếu gia của thành phố này lại để chơi với nhau.
Còn Hạnh An và bà Cẩm Nhung thì vẫn cứ ngồi thưởng thức mỹ vị nhân gian, đúng là nhà kinh doanh ẩm thực là phải, món ăn cũng sang, xịn, mịn hẳn lên.
Ngọc Hân nãy giờ theo dõi từng động thái của cả Hạnh An và Minh Khang, thấy cô và bà Nhung thân thiết như thế thì trong lòng không vui vẻ chút nào, cô ta đi đến trước mặt bà, lịch sự chào hỏi:
“Bác ạ?”
“Ơ…cháu cũng đến à?”
Bà Cẩm Nhung nãy giờ chỉ lo ăn với buôn chuyện cùng với Hạnh An, bà bị bất ngờ khi gặp Ngọc Hân ở đây. Dù sao người yêu cũ đến chơi nhà cũng hơi không thoải mái lắm, thế mà cô gái này vẫn đến đây được, cũng hiếm có khó tìm đấy.
“Dạ, cháu đi cùng với bạn cháu.”
“À….”
Hạnh An nghĩ nghĩ một chút rồi giả vờ ngu ngốc hỏi:
“Cái anh đi cùng chị nãy giờ, là bạn trai mới của chị đấy à?”
“À…là bạn…chỉ là bạn….” Ngọc Hân luống cuống, không ngờ con nhỏ vắt mũi chưa sạch này lại hỏi mấy câu ngu ngốc như thế. Cô ta đang muốn thể hiện một chút trước mặt người lớn mà.
“Bạn hay bạn trai đều được mà, trai chưa vợ, gái chưa chồng, tất cả mọi thứ đều có thể là cơ hội, đúng không nào?” Bà Nhung nói.
“Vâng.”
Nhìn cô ta ở trước mặt bà Cẩm Nhung thì thân thiện, dịu dàng hết sức, nhưng lúc bà ấy đi vào trong có việc thì ánh mắt nhìn Hạnh An như có sát khí.
Đồ giả tạo!
“Cướp được bạn trai của người khác, cô có vẻ tự hào nhỉ?”
Đó, cô biết ngay mà, đâu còn ra dáng con thỏ non ngơ ngác như lúc nãy nữa đâu.
“Ừm, một chút.”
“Đồ mặt dày, bố mẹ cô không dạy cô đừng phá hoại hạnh phúc của người khác à?”
“Cái này thì hình như mẹ tôi có dạy qua.”
“Thế mà cô còn ở đây vênh váo?”
“Nhưng mẹ tôi còn dạy, lúc quen nhau thì thật lòng thật dạ, đừng cắm lên đầu người ta một cặp sừng. Như thế này còn nghiệp hơn.”
“Cô….cô nói tào lao gì vậy?”
Chuyện này trước đó Minh Khang đã nói bóng nói gió với cô ta, chê cô ta không sạch sẽ, nhưng không ngờ Hạnh An lại nói toạc ra như vậy. Chẳng lẽ chuyện kia anh biết thật à?
Anh không phải thần thánh đến mức đó chứ?
Cô nhớ hai lần cô và Quang Tuấn ngủ với nhau, anh đều đi công tác mà, sao có thể biết được?
“Không cần phải nhột đâu, chuyện này dù sao cũng chẳng vui vẻ gì, tôi vốn chẳng muốn nói chuyện, nhưng mà cô cứ lởn vởn xung quanh tôi, thành công nhắc nhở tôi những chuyện bẩn thỉu mà cô đã làm. Dù tôi và anh Khang có là mối quan hệ gì đi nữa, thì cũng chẳng có chút liên quan nào đến cô cả, cho nên, làm ơn, né xa tôi ra.”
“Cô…”
“Thôi, đừng có ráng biện minh cho mình nữa, mất công giấu đầu hở đuôi, tôi lại thấy tởm hơn đó. Hừm.” Nói xong cô đặt nĩa xuống và đi chỗ khác ngồi.
Cái loại phụ nữ này, khi chưa tiếp xúc thì cảm thấy cô ta cao sang, thánh thiện, khéo léo, nhưng khi tiếp xúc được một thời gian rồi mới thấy, gian manh, giả tạo. Hạnh An hoàn toàn không che dấu cái nét mặt ghét bỏ của cô đối với loại người như thế này.
Minh Khang dù cho bị cô ta cắm sừng, nhưng đều nhận hết lỗi về mình, anh nói là do anh có người thứ ba, nhưng mà kể cả mẹ anh hay Minh Trí đều không tin. Tất nhiên họ hiểu chắc chắn là có vấn đề gì đó, chẳng qua là anh không muốn nói ra thôi. Thế nhưng người phụ nữ này cứ tỏ vẻ mình đây là thiệt thòi, rồi còn bày ra vẻ mặt đầy giả tạo nữa chứ, làm thế càng đáng ghét hơn chứ có gì đâu?
Hạnh An tìm Minh Khang, thấy anh đang nói chuyện với mấy người kia thì cô đi ra ngoài hồ bơi chơi. Thời tiết mùa này không lạnh, buổi tối lại mát mẻ, có một cái hồ bơi như thế này, đặt một chiếc bàn ở bên cạnh, ngồi uống trà ngắm sao, đúng là sự tận hưởng dễ thương và ít tốn kém nhất.